Bài thơ "Nghĩ về Thầy" của Hà Đình Nguyên là một lời tri ân sâu sắc đến những người thầy, người cô đã hy sinh thầm lặng cho sự nghiệp giáo dục.
NGHĨ VỀ THẦY
Bao năm rời trường lớp
Bon chen với dòng đời
Được mấy lần bất chợt
Nghĩ về Thầy, Thầy ơi !
Thầy như một ngọn nến
Mỗi lúc một cạn vơi
Xác thân Thầy vắt kiệt
Góp chút sáng cho đời...
Thầy như viên phấn trắng
Càng lúc càng tiêu hao
Trên bảng đời thầm lặng
Âm vần nào xôn xao...
Giữa hai bờ sáng - tối
Bao lớp người đi qua
Thầy như chiếc cầu nối
Và... mỗi lúc một già !
Ôi chiếc cầu thầm lặng
Đưa bao kẻ vào đời
Bước thời gian đè nặng
Lên vai cầu, cầu ơi !
Sẽ có ngày gió mưa
Và cây cầu gãy đổ
Người qua cầu ngày cũ
Ai lặng khóc Thầy xưa ?
HÀ ĐÌNH NGUYÊN
(Áo Trắng 15 "Bông hồng vàng" tháng 11/1991)
Tác giả dùng hình ảnh biểu tượng như ngọn nến, viên phấn, và chiếc cầu để miêu tả sự tận tụy, cống hiến của thầy cô giáo. Ngọn nến cháy dần, viên phấn hao mòn, hay chiếc cầu già cỗi tượng trưng cho sự hy sinh không ngừng nghỉ của thầy cô, dù thời gian và sức lực bị bào mòn theo năm tháng.
Bài thơ cũng nhấn mạnh sự lặng lẽ của thầy cô trong việc truyền đạt tri thức, mở lối cho biết bao thế hệ học trò bước vào đời. Tuy nhiên, có một nỗi xót xa rằng khi thầy cô không còn, liệu có mấy ai nhớ đến và biết ơn sự hy sinh ấy.
Toàn bộ bài thơ vừa là lời tri ân, vừa là lời nhắc nhở chúng ta hãy trân trọng và ghi nhớ công lao của những người đã âm thầm dìu dắt mình trưởng thành.